SUY NIỆM LỜI CHÚA TUẦN XXI THƯỜNG NIÊN NĂM A
CHÚA NHẬT
LỜI CHÚA: Mt 16, 13-20
Khi ấy, Chúa Giêsu đến địa hạt thành Xêsarêa Philipphê, và hỏi các môn đệ rằng: “Người ta bảo Con Người là ai?” Các ông thưa: “Người thì bảo là Gioan Tẩy Giả, kẻ thì bảo là Êlia, kẻ khác lại bảo là Giêrêmia hay một tiên tri nào đó”. Chúa Giêsu nói với các ông: “Phần các con, các con bảo Thầy là ai?” Simon Phêrô thưa rằng: “Thầy là Đức Kitô, Con Thiên Chúa hằng sống”. Chúa Giêsu trả lời rằng: “Hỡi Simon con ông Giona, con có phúc, vì chẳng phải xác thịt hay máu huyết mạc khải cho con, nhưng là Cha Thầy, Đấng ngự trên trời. Vậy Thầy bảo cho con biết: Con là Đá, trên đá này Thầy sẽ xây Hội Thánh của Thầy, và cửa địa ngục sẽ không thắng được. Thầy sẽ trao cho con chìa khoá nước trời: sự gì con cầm buộc dưới đất, trên trời cũng cầm buộc; và sự gì con cởi mở dưới đất, trên trời cũng cởi mở”. Bấy giờ Người truyền cho các môn đệ đừng nói với ai rằng Người là Đức Kitô.
Kể từ đó, Chúa Giêsu bắt đầu tỏ cho các môn đệ thấy: Người sẽ phải đi Giêrusalem, phải chịu nhiều đau khổ bởi các kỳ lão, luật sĩ và thượng tế, phải bị giết, và ngày thứ ba thì sống lại. Phêrô kéo Người lại mà can gián Người rằng: “Lạy Thầy, xin Chúa giúp Thầy khỏi điều đó. Thầy chẳng phải như vậy đâu”. Nhưng Người quay lại bảo Phêrô rằng: “Hỡi Satan, hãy lui ra đàng sau Thầy, con làm cho Thầy vấp phạm, vì con chẳng hiểu biết những sự thuộc về Thiên Chúa, mà chỉ hiểu biết những sự thuộc về loài người”.
SUY NIỆM:
Nhận định về Chúa Giêsu của quần chúng mỗi người khác nhau: là Gioan Tẩy giả, giống Êlia, tựa tựa Giêrêmia… Tất cả đều là những nhân vật nổi tiếng, nhưng không đúng về Đức Giêsu.
“Phần các con, các con bảo Thầy là ai?” Đức Giêsu muốn các môn đệ nói lên chính nhận định của mình. Phêrô đại diện cho anh em nói lên sự thật về Thầy Giêsu: “Thầy là Đức Kitô, Con Thiên Chúa hằng sống”. Xuất sắc, đáng được 10 điểm.
Nhưng Chúa Giêsu bảo: “Hỡi Simon con ông Giona, con có phúc, vì chẳng phải xác thịt hay máu huyết mạc khải cho con, nhưng là Cha Thầy, Đấng ngự trên trời”. Ông nói, nhưng do tác động của Thánh Thần. Trừ Phêrô 5 điểm, chỉ còn 5 điểm thôi.
Điều chính yếu là Chúa cũng muốn mỗi người chúng ta hãy trả lời câu hỏi căn bản của cuộc đời mình: Với tôi, Đức Giêsu là ai?
Phêrô tuyên xưng Thầy Giêsu là Đức Kitô, nhưng lại không muốn đi theo con đường của Thầy, mà lại bắt bắt Thầy đi theo ý định phàm tục mình.
Lời tuyên xưng Đức Giêsu là ai thể hiện qua việc tôi có đi theo con đường của Chúa hay không. Nếu tôi đi theo con đường của Chúa, là tôi đang tuyên xưng Chúa là chủ tể cuộc đời tôi. Còn ngược lại, tôi chưa đi theo con đường của Chúa, thì rõ ràng Chúa chưa phải là Đấng tôi tôn thờ.
CẦU NGUYỆN:
Lạy Chúa, xin cho con đừng tuyên xưng Chúa trên môi miệng, nhưng hãy tuyên xưng bằng chính cuộc đời của mình.
THỨ HAI
LỜI CHÚA: Mt 23, 13-22
Khi ấy, Chúa Giêsu phán rằng: “Khốn cho các ngươi, hỡi những luật sĩ và biệt phái giả hình! Vì các ngươi đóng cửa nước trời không cho người ta vào: vì các ngươi không vào, mà kẻ muốn vào, các ngươi cũng chẳng để cho vào.
“Khốn cho các ngươi, hỡi những luật sĩ và biệt phái giả hình! Vì các ngươi đọc kinh cho dài để nuốt tài sản của các bà goá, bởi thế, các ngươi sẽ chịu phán xét nặng hơn.
“Khốn cho các ngươi, hỡi những luật sĩ và biệt phái giả hình! Vì các ngươi rảo khắp biển khơi và lục địa, để tìm cho được một người tòng giáo, nhưng khi đã cho người đó tòng giáo, các ngươi làm cho nó trở thành con cái hoả ngục gấp hai lần các ngươi.
“Khốn cho các ngươi, hỡi những kẻ dẫn đường đui mù! Vì các ngươi nói rằng: Ai lấy đền thờ mà thề, thì không có giá trị gì, nhưng ai lấy vàng trong đền thờ mà thề, thì mắc lời thề. Hỡi kẻ ngu ngốc và đui mù, chớ thì vàng hay là đền thờ thánh hoá vàng, cái nào trọng hơn? Các ngươi còn bảo rằng: Ai lấy bàn thờ mà thề, thì không giá trị gì, nhưng ai lấy của lễ để trên bàn thờ mà thề, thì mắc lời thề. Hỡi những kẻ đui mù, chớ thì của lễ hay là bàn thờ thánh hoá của lễ, cái nào trọng hơn?
“Vậy ai lấy bàn thờ mà thề, thì lấy cả bàn thờ và mọi sự để trên bàn thờ mà thề. Kẻ nào lấy đền thờ mà thề, thì lấy cả đền thờ và Đấng ngự trong đền thờ mà thề. Và kẻ nào lấy trời mà thề, thì lấy ngai toà Thiên Chúa và Đấng ngự trên ngai toà ấy mà thề”.
SUY NIỆM:
Trong mọi việc, cần có cái tâm để dành trọn vẹn tình yêu cho công việc đó. Vì lẽ thường khi yêu ai, yêu cái gì ta sẽ dành những điều tốt đẹp nhất cho đối tượng đó.
Đức Giêsu đã nhận lãnh sứ mạng cứu chuộc nhân loại, nên Ngài đã “yêu đến cùng”, thể hiện bằng chính cái chết của Ngài. Ngài có cái tâm khi dành trọn vẹn cuộc đời trần thế để sống cho sứ mạng, cho những con người mình có trách nhiệm.
Có một số kinh sư và người Pharisêu không có cái tâm, thể hiện qua sự giả hình giả bộ, nghĩa là họ không sống thực lòng với những con người, với trách nhiệm, với bổn phận của mình. Tại sao vậy? Thưa vì họ chỉ lo tìm lợi ích cho riêng mình nên lợi dụng lòng tốt của người khác, kể cả lạm dụng những giá trị linh thánh để bốc lột những người thành tâm thiện chí; và lợi dùng chức quyền để chà đạp, ức hiếp kẻ yếu thế.
Hơn bao giờ hết, nhân loại cần có cái tâm của mọi thành phần, từ lãnh đạo cho đến người dân ; từ các mục tử cho đến đoàn chiên. Tai ương, dịch bệnh là biểu hiện của sự dữ. Để đẩy lùi sự dữ cần phải có tình yêu, có cái tâm để sống trọn vẹn, sống hết mình với công việc, với sứ mạng, với những con người mình được trao phó.
CẦU NGUYỆN:
Lạy Chúa Giêsu, giá trị duy nhất và vĩnh cửu chúng con có thể mang theo khi chấm dứt cuộc sống này là tình yêu. Tình yêu cũng sẽ làm nên nét đẹp cho cuộc đời tại thế của chúng con. Vì vậy, xin cho chúng con biết làm “mọi sự vì đức ái”, biết đối xử với nhau bằng cái tâm để mưu cầu hạnh phúc cho nhau.
THỨ BA – 29/08 : THÁNH GIOAN TẨY GIẢ BỊ TRẢM QUYẾT
LỜI CHÚA: Mc 6, 17-29
Khi ấy, Hêrôđê đã sai đi bắt Gioan và giam ông trong ngục: nguyên do tại Hêrôđia, vợ của Philipphê anh vua mà vua đã cưới lấy. Vì Gioan bảo Hêrôđê: “Nhà vua không được phép chiếm lấy vợ anh mình”. Phần Hêrôđia, nàng toan mưu và muốn giết ông, nhưng không thể làm gì được, vì Hêrôđê kính nể Gioan, biết ông là người chính trực và thánh thiện, và giữ ông lại. Nghe ông nói, vua rất phân vân, nhưng lại vui lòng nghe.
Dịp thuận tiện xảy đến vào ngày sinh nhật Hêrôđê, khi vua thết tiệc các quan đại thần trong triều, các sĩ quan và những người vị vọng xứ Galilêa. Khi con gái nàng Hêrôđia tiến vào nhảy múa, làm đẹp lòng Hêrôđê và các quan khách, thì vua liền nói với thiếu nữ ấy rằng: “Con muốn gì, cứ xin, trẫm sẽ cho”, và vua thề rằng: “Con xin bất cứ điều gì, dù là nửa nước, trẫm cũng cho”. Cô ra hỏi mẹ: “Con nên xin gì?” Mẹ cô đáp: “Xin đầu Gio-an Tẩy Giả”. Cô liền vội vàng trở vào xin vua: “Con muốn đức vua ban ngay cho con cái đầu Gioan Tẩy Giả đặt trên đĩa”. Vua buồn lắm, nhưng vì lời thề và vì có các quan khách, nên không muốn làm cho thiếu nữ đó buồn. Và lập tức, vua sai một thị vệ đi lấy đầu Gioan và đặt trên đĩa. Viên thị vệ liền đi vào ngục chặt đầu Gioan, và đặt trên đĩa trao cho thiếu nữ, và thiếu nữ đem cho mẹ.
Nghe tin ấy, các môn đệ Gioan đến lấy xác ông và mai táng trong mồ.
SUY NIỆM:
Mọi cuộc tử đạo đều là chết vì niềm tin hoặc cho Đấng mình tin. Gioan Tẩy Giả chịu tử đạo vì chân lý của đức tin.
Ông ngăn cấm nhà vua không được làm điều trái với luân thường đạo lý, trái với luật Chúa là cưới chị dâu mình. Vì lẽ đó mà ông phải chịu chết vì sự ganh ghét của người đàn bà độc ác, nham hiểm.
Gioan sống hiên ngang, bất chấp mọi sự. Chỉ có một điều làm ông lo sợ là làm sai với lề luật Chúa, nên ông quyết tâm bằng mọi giá phải sống đúng những gì Chúa dạy, và còn quan tâm để dạy người khác sống đúng như thế.
Kitô được mời gọi để sống theo chân lý của Chúa. Vì thế chúng ta phải bất chấp mọi sự để giữ vững khí phách của mình. Giữa những cám dỗ của vật chất, dục vọng, quyền lực… Kitô hữu không được gục đầu để đón nhận, mà phải hiên ngang ngẩng đầu để vượt qua, dù phải mất đầu như Gioan.
CẦU NGUYỆN:
Lạy Chúa, xin cho con ơn can đảm để sống đúng với những gì Chúa dạy. Đừng để con nhu nhược, sợ hãi bất cứ quyền lực nào, chỉ xin cho con biết kính sợ Chúa.
THỨ TƯ
LỜI CHÚA: Mt 23, 27-32
Khi ấy, Chúa Giêsu phán rằng: “Khốn cho các ngươi, hỡi những luật sĩ và biệt phái giả hình: vì các ngươi giống như mồ mả tô vôi, bên ngoài có vẻ tốt đẹp, nhưng bên trong đầy xương kẻ chết và mọi thứ dơ nhớp. Các ngươi cũng thế, bên ngoài, các ngươi có vẻ là người công chính, nhưng bên trong, các ngươi đầy sự giả hình và gian ác. Khốn cho các ngươi, hỡi những luật sĩ và biệt phái giả hình, các ngươi xây đắp phần mộ các tiên tri, trang hoàng mồ mả những người công chính, và các ngươi nói rằng: ‘Nếu chúng tôi sống thời cha ông chúng tôi, ắt chúng tôi không thông đồng với các ngài trong việc đổ máu các tiên tri’. Vì thế, các ngươi tự chứng thực các ngươi là con cháu những kẻ đã giết các tiên tri. Vậy các ngươi cứ đong cho đầy đấu của cha ông các ngươi”.
SUY NIỆM:
Ghê thật! có ai dám chỉ thẳng mặt những người lãnh đạo có thế giá, hơn nữa lại là lãnh đạo tinh thần, lãnh đạo tâm linh, lãnh đạo tôn giáo (các kinh sư và người Pha-ri-sêu) và nói: “Khốn cho các người!” Chỉ có Đức Giêsu, vì Ngài là vị lãnh đạo chân chính.
Nơi Ngài không có sự gian dối. Nơi Ngài toàn là Chân-Thiện-Mỹ. Chính vì thế sự gian dối luôn luôn đối lập với Thiên Chúa.
Hôm nay Đức Giêsu chỉ thẳng sự gian dối của các kinh sư và người Pha-ri-sêu vì họ giả hình: “Các người giống như mồ mả tô vôi, bên ngoài có vẻ đẹp, nhưng bên trong thì đầy xương người chết và đủ mọi thứ ô uế.”
Đức Giêsu cho thấy sự rùng rợn của giả hình với đại khái ngoài đẹp trong xấu, nhưng thực chất là ghê rợn, vì bên trong cái đẹp đó toàn là xương người chết, sự ô uế..
Nói cách khác, Đức Giêsu lên án hành động che giấu sự xấu xa của mình, để cố tỏ ta sự tốt lành, thánh thiện.
Chỉ duy nhất Thiên Chúa là Đấng Thánh, con người chúng ta được mời gọi nên thánh bằng sự chân thành của mình. Thiên Chúa biết ta “được dựng nên bằng gì”, vì vậy đừng cố tỏ vẻ tốt lành thánh thiện khi ta thực sự rất xấu xa.
Ngược lại khi ta xấu xa nhưng lại khiêm tốn, chân thành, muốn được Thiên Chúa xót thương thì chắc chắc đó là lúc dù bên ngoài ta rất xấu, nhưng bên trong lại rất đẹp.
CẦU NGUYỆN:
Lạy Chúa, Chúa biết mọi sự, Chúa biết con yếu đuối mỏng giòn. Xin cho con biết sống chân thành với Chúa và với nhau để luôn sống trong lòng thương xót của Chúa và tình huynh đệ với nhau.
THỨ NĂM
LỜI CHÚA: Mt 24, 42-51
Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng các môn đệ rằng: “Các con hãy tỉnh thức, vì không biết giờ nào Chúa các con sẽ đến. Nhưng các con phải biết điều này, là nếu chủ nhà biết giờ nào kẻ trộm đến, hẳn ông ta sẽ canh phòng, không để cho đào ngạch khoét vách nhà mình. Vậy các con cũng phải sẵn sàng, vì lúc các con không ngờ, Con Người sẽ đến.
“Vậy các con nghĩ ai là đầy tớ trung tín và khôn ngoan mà chủ đã đặt lên coi sóc gia nhân, để cứ giờ mà phân phát lương thực cho họ? Phúc cho đầy tớ ấy, khi chủ nó đến thấy nó đang làm như vậy. Thầy bảo thật các con, chủ sẽ đặt người ấy lên coi sóc tất cả gia sản ông. Nhưng nếu đầy tớ ấy xấu, nghĩ trong lòng rằng: ‘Chủ tôi về muộn’, rồi nó đánh đập các bạn đầy tớ, lại còn chè chén với lũ say sưa: chủ đầy tớ ấy trở về vào ngày nó không ngờ, vào giờ nó không biết, ông sẽ xé xác nó ra, và cho nó chung số phận với những kẻ giả hình: ở đó sẽ phải khóc lóc nghiến răng”.
SUY NIỆM:
Điều Chúa Giêsu nói với các môn đệ rất thực tế trong cuộc sống thường ngày, khi chúng ta vẫn thường xuyên chứng kiến những cái chết bất ngờ của người thân, bạn bè, hoặc biết được qua các phương tiện truyền thông.
Là người có đức tin, chúng ta càng xác tín hơn về cái chết không phải là điều Chúa muốn, mà do hậu quả của tội nguyên tổ. Tình thương Chúa được thể hiện qua việc Ngài chấp nhận sự chết như một chuyến đò để con người bước vào bến mới.
Chuyến đò đó con người không biết sẽ xuất phát lúc nào, nên họ phải luôn luôn tỉnh thức, khi chủ đò réo gọi, họ phải bước xuống đò.
Chúa Giêsu dạy cho các môn đệ thái độ của người đầy tớ trung tín. Đó là một sự trung thành với chủ và sống bác ái với đồng nghiệp, nhất là không được độc ác với họ.
Đời sống Kitô hữu là một cuộc chờ đợi chuyến đò để bước sang “thế giới bên kia”. Trong khi chờ đợi họ phải tuyệt đối trung thành với Chúa qua sự tin tưởng, tôn thờ một mình Ngài. Đồng thời họ cũng phải sống bác ái với anh chị em đồng loại, và tuyệt đối không được độc ác với người khác.
CẦU NGUYỆN:
Lạy Chúa, xin cho con một sự chờ đợi tích cực để không bi quan, thụ động, mà phải lạc quan và hành động cụ thể để khi Chúa đến, con đủ điều kiện ra đón Chúa.
THỨ SÁU
LỜI CHÚA: Mt 25,1-13
“Bấy giờ, Nước Trời sẽ giống như chuyện mười trinh nữ cầm đèn ra đón chú rể. Trong mười cô đó, thì có năm cô dại và năm cô khôn. Quả vậy, các cô dại mang đèn mà không mang dầu theo. Còn những cô khôn thì vừa mang đèn vừa mang chai dầu theo. Vì chú rể đến chậm, nên các cô thiếp đi, rồi ngủ cả. Nửa đêm, có tiếng la lên: “Chú rể kia rồi, ra đón đi!”. Bấy giờ tất cả các trinh nữ ấy đều thức dậy, và sửa soạn đèn. Các cô dại nói với các cô khôn rằng: “Xin các chị cho chúng em chút dầu, vì đèn của chúng em tắt mất rồi!” Các cô khôn đáp: “Sợ không đủ cho chúng em và cho các chị đâu, các chị ra hàng mà mua lấy thì hơn.” Đang lúc các cô đi mua, thì chú rể tới, và những cô đã sẵn sàng được đi theo chú rể vào dự tiệc cưới. Rồi người ta đóng cửa lại. ”Sau cùng, mấy trinh nữ kia cũng đến gọi: “Thưa Ngài, thưa Ngài! mở cửa cho chúng tôi với!” Nhưng Người đáp: “Tôi bảo thật các cô, tôi không biết các cô là ai cả!” Vậy anh em hãy canh thức, vì anh em không biết ngày nào, giờ nào.”
SUY NIỆM:
Thái độ tỉnh thức để chờ Chúa đến được ví như những cô trinh nữ chờ chàng rể đến một cách bất ngờ. Không biết sao chàng rể lại đến ban đêm, chỉ biết rằng các cô trinh nữ phải có đèn thắp sáng mới có thể đón chàng rể.
Kitô hữu qua Bí tích Rửa tội như người đã được trao cho cây đèn để chờ đón Chúa đến. Nhiệm vụ của họ là phải làm sao để cây đèn đức tin luôn luôn cháy sáng.
Vì vậy chắc chắn sẽ có những người cầm đèn mà không còn nhiên liệu. Họ được ví như những cô trinh nữ khờ dại. Họ có đạo nhưng không sống đạo. Cầm đèn mà không thể thắp sáng, đèn trở nên vô dụng.
Để có đủ nguyên liệu thắp sáng ngọn đèn đức tin, chúng ta phải tích cực sống đạo. Mỗi việc lành như một chút dầu đổ vào chiếc bình của cây đèn. Vì vậy, mỗi ngày phải chắt chiu những việc làm tốt đẹp tích trữ những giọt dầu cần thiết cho quá trình chờ Chúa đến.
CẦU NGUYỆN:
Lạy Chúa, xin cho con biết chọn thái độ khôn ngoan là làm thật nhiều những việc lành phúc đức hằng ngày để đủ dầu thắp sáng ngọn đèn đức tin của con.
THỨ BẢY
LỜI CHÚA: Mt 25,14-30
Khi ấy, Đức Giê-su kể cho các môn đệ nghe dụ ngôn này : “Người kia sắp đi xa, gọi đầy tớ đến mà giao phó của cải mình cho họ. Ông đưa cho người này năm yến, người kia hai yến, người khác nữa một yến, tuỳ khả năng riêng mỗi người. Rồi ông ra đi. Lập tức, người đã lãnh năm yến lấy số tiền ấy đi làm ăn, và gây lời được năm yến khác. Cũng vậy, người đã lãnh hai yến gây lời được hai yến khác. Còn người đã lãnh một yến thì đi đào lỗ chôn giấu số bạc của chủ. Sau một thời gian lâu dài, ông chủ các đầy tớ ấy đến và yêu cầu họ thanh toán sổ sách. Người đã lãnh năm yến tiến lại gần, đưa năm yến khác, và nói : ‘Thưa ông chủ, ông đã giao cho tôi năm yến, tôi đã gây lời được năm yến khác đây.’ Ông chủ nói với người ấy : ‘Khá lắm ! Anh đúng là tôi tớ tài giỏi và trung thành ! Được giao ít mà anh đã trung thành, thì tôi sẽ giao nhiều cho anh. Hãy vào mà hưởng niềm vui của chủ anh !’ Người đã lãnh hai yến cũng tiến lại gần và nói : ‘Thưa ông chủ, ông đã giao cho tôi hai yến, tôi đã gây lời được hai yến khác đây.’ Ông chủ nói với người ấy : ‘Khá lắm ! Anh đúng là tôi tớ tài giỏi và trung thành ! Được giao ít mà anh đã trung thành, thì tôi sẽ giao nhiều cho anh. Hãy vào mà hưởng niềm vui của chủ anh !’ Rồi người đã lãnh một yến cũng tiến lại gần và nói : ‘Thưa ông chủ, tôi biết ông là người hà khắc, gặt chỗ không gieo, thu nơi không vãi.Vì thế, tôi đâm sợ, mới đem chôn giấu yến bạc của ông dưới đất. Của ông vẫn còn nguyên đây này !’ Ông chủ đáp : ‘Anh thật là tôi tớ xấu xa và biếng nhác ! Anh đã biết tôi gặt chỗ không gieo, thu nơi không vãi, thì đáng lý anh phải gửi số bạc của tôi vào ngân hàng, để khi tôi đến, tôi thu được cả vốn lẫn lời chứ ! Vậy các ngươi hãy lấy yến bạc khỏi tay nó mà đưa cho người đã có mười yến. Vì phàm ai đã có, thì được cho thêm và sẽ có dư thừa ; còn ai không có, thì ngay cái đang có, cũng sẽ bị lấy đi. Còn tên đầy tớ vô dụng kia, hãy quăng nó ra chỗ tối tăm bên ngoài : ở đó, người ta sẽ phải khóc lóc nghiến răng’.”
SUY NIỆM:
Chúa ban cho mỗi người những điều kiện, những khả năng riêng, nhưng tất cả những điều này là để phục vụ Chúa và Giáo hội, chứ không phải để tích trữ cho riêng mình.
Vì vậy nếu biết dùng điều kiện, khả năng Chúa ban để phục vụ người khác thì như nén bạc được sinh lợi. Ví dụ dùng đồng tiền giúp đỡ người nghèo, dùng kiến thức để khai mở cho người u mê… thì chúng ta đang sinh lợi từ những nén bạc Chúa cho.
Ngược lại nếu cứ bo bo giữ lấy những gì Chúa ban, thì như người đem chốn nén bạc. Ví dụ có tiền mà cất giấu, trong khi bản thân bị bệnh không dám chữa, người thân nghèo khổ cần sự giúp đỡ… thì quả thật chúng ta đang chôn những gì Chúa ban.
CẦU NGUYỆN:
Lạy Chúa, xin cho con biết trân trọng những gì Chúa ban và nổ lực để sinh lợi bằng hành động chia sẻ của con. Trong Chúa con khám phá ra một điều đặc biệt, càng cho đi, con càng nhận lãnh thêm.