SUY NIỆM LỜI CHÚA TUẦN I MÙA VỌNG NĂM B
CHÚA NHẬT
LỜI CHÚA: Mc 13, 33-37
Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng các môn đệ rằng: “Các con hãy coi chừng, hãy tỉnh thức và cầu nguyện, vì các con không biết lúc đó là lúc nào. Ví như người đi phương xa, để nhà cửa lại, trao quyền hành cho các đầy tớ, mỗi người một việc, và căn dặn người giữ cửa lo tỉnh thức. Vậy các con hãy tỉnh thức, vì các con không biết lúc nào chủ nhà trở về, hoặc là chiều tối, hoặc là nửa đêm, hoặc là lúc gà gáy, hay ban sáng, kẻo khi ông trở về thình lình, bắt gặp các con đang ngủ. Điều Ta bảo cho các con, thì Ta bảo cho tất cả mọi người là: Hãy tỉnh thức!”
SUY NIỆM:
Bước vào năm Phụng vụ mới, Thầy Giêsu nhắc nhở các môn đệ mình: “hãy coi chừng, hãy tỉnh thức và cầu nguyện”.
“Coi chừng” vì quá nhiều những sự dữ đang diễn ra xung quanh, vì “ma quỷ như sư tử rảo quanh tìm mồi cắn xé”. Tất cả những sự dữ này đều nhằm mục đích làm chúng ta xa Chúa.
Những sự dữ trong đời sống đức tin đều xuất phát bởi những đam mê căn bản là tiền, danh vọng và dục vọng.
“Tỉnh thức” nghĩa là luôn ý thức mình là “đầy tớ” để lo làm tốt công việc bổn phận đã được ông chủ giao phó. Luôn trung thành dù khi ông chủ đi xa. Luôn đặt niềm vui lớn nhất là ông chủ trở về.
“Cầu nguyện” là phương thế để có thể luôn luôn coi chừng, luôn luôn tỉnh thức. Nếu không có đời sống cầu nguyện, người Kitô không thể ý thức được mình là ai, và vì vậy họ có thể lơ là, mất cảnh giác để sẽ bị “sư tử“ vồ mất.
CẦU NGUYỆN:
Lạy Chúa, xin cho con đặt trọng tâm trong Mùa Vọng cũng như trong suốt cuộc đời của mình là việc cầu nguyện, vì đó là nền tảng để chúng con mong chờ Chúa đến trong ngày quang lâm.
THỨ HAI
LỜI CHÚA: Mt 8, 5-11
Khi ấy, Chúa Giêsu vào thành Capharnaum, thì có một viên đại đội trưởng đến thưa Chúa rằng: “Lạy Thầy, thằng nhỏ nhà tôi đau nằm ở nhà, nó bị tê liệt và đau đớn lắm!” Chúa Giêsu phán bảo ông rằng: “Tôi sẽ đến chữa nó”. Nhưng viên đại đội trưởng thưa Người rằng: “Lạy Thầy, tôi không đáng được Thầy vào dưới mái nhà tôi, nhưng xin Thầy chỉ phán một lời, thì thằng nhỏ của tôi sẽ lành mạnh. Vì chưng, cũng như tôi chỉ là người ở dưới quyền, nhưng tôi cũng có những người lính thuộc hạ, tôi bảo người này đi thì anh đi; tôi bảo người kia đến thì anh đến; tôi bảo gia nhân làm cái này thì nó làm!” Nghe vậy, Chúa Giêsu ngạc nhiên và nói với những kẻ theo Người: “Quả thật, Ta bảo các ngươi, Ta không thấy một lòng tin mạnh mẽ như vậy trong Israel. Ta cũng nói cho các ngươi biết rằng: nhiều người từ phương đông và phương tây sẽ đến dự tiệc cùng Abraham, Isaac và Giacóp trong nước trời. Còn con cái trong nước sẽ bị vứt vào nơi tối tăm bên ngoài, ở đó sẽ phải khóc lóc nghiến răng”.
SUY NIỆM:
Xã hội thời Chúa Giêsu có một sự phân cấp rất rõ ràng, thế nhưng Tin Mừng Matthêu hôm nay cho ta hình ảnh một viên đại đội trưởng có thế giá, quyền lực lại biết quan tâm đến hạng người thấp kém trong xã hội, là đầy tớ của ông, quan tâm đến mức hạ mình van xin Đức Giêsu.
Hình ảnh này cho ta bài học trước hết về đức tin. Viên đại đội trưởng chắc chắn là người có học thức, có hiểu biết, có nghiên cứu… nhưng thông qua tất cả, ông nhận ra Thầy Giêsu có quyền năng chữa lành. Đức tin của ông đã đặt đúng chỗ!
Bài học thứ hai là bài học yêu thương, phục vụ. Giá trị lớn nhất của con người không phải ở chỗ quyền lực, danh giá… nhưng là tình yêu thương. Viên đại đội trưởng đã sống có tình, có nghĩa với cả tên đầy tớ của mình, thì tin chắc ông là người sẽ mang đến hạnh phúc cho những người ông có trách nhiệm.
Mùa Vọng là thời gian để chuẩn bị đón mừng ơn cứu độ. Ơn cứu độ đó chính là hình ảnh Thiên Chúa yêu thương, lo lắng cho con người chúng ta. Vì vậy hãy bắt chước viên đại đội trưởng để tin tưởng, chạy đến kêu cầu với Chúa.
CẦU NGUYỆN:
Lạy Chúa xin cho con biết tận dụng thời gian này để củng cố đời sống đức tin bằng việc cầu nguyện, đọc Thánh Kinh và suy niệm lời Chúa. Để từ đó có được cung cách của Chúa là yêu thương, phục vụ.
THỨ BA
LỜI CHÚA: Lc 10, 21-24
Khi ấy, Chúa Giêsu đầy hoan lạc trong Chúa Thánh Thần, Người nói: “Lạy Cha là Chúa trời đất, Con xưng tụng Cha vì đã giấu không cho những người thông thái khôn ngoan biết những điều này, nhưng đã tỏ cho những kẻ đơn sơ. Vâng lạy Cha, đó là ý Cha đã muốn thế. Cha Ta đã trao cho Ta mọi sự. Không ai biết Chúa Con là ai, ngoài Chúa Cha; cũng không ai biết Chúa Cha là Đấng nào, ngoài Chúa Con và những người được Chúa Con muốn tỏ cho biết!”
Rồi Chúa Giêsu quay lại phía các môn đệ và phán: “Hạnh phúc cho những con mắt được xem thấy điều các con xem thấy; vì chưng Ta bảo các con: có nhiều tiên tri và vua chúa đã muốn xem thấy những điều các con thấy, mà chẳng được thấy, muốn nghe những điều các con nghe, mà đã chẳng được nghe”.
SUY NIỆM:
Hạnh phúc lớn nhất của con người không phải là có thật nhiều tiền, cũng không phải là cầm mọi quyền bính trong tay, càng không phải là thỏa mãn dục vọng bất cứ lúc nào. Hạnh phúc thật của người môn đệ là nhận biết Thiên Chúa và sống trong đường lối của Ngài.
Tại sao biết và sống trong đường lối Thiên Chúa là hạnh phúc? Thưa vì Thiên Chúa vượt lên trên mọi hạnh phúc tầm thường của con người tìm kiếm và đưa chúng ta đến hạnh phúc tròn đầy, viên mãn.
Hạnh phúc đó đơn giản khi chúng ta biết sống yêu thương, phục vụ. Hạnh phúc đó hết sức bình thường khi chúng ta nhận ra vẫn có người yêu thương và sẵn sàng chia sẻ với chúng ta mọi cảnh huống của cuộc đời. Hạnh phúc đó rõ ràng khi chúng ta được tham gia vào đời sống Giáo hội bằng tất cả những gì mình có và mình là…
CẦU NGUYỆN:
Lạy Chúa, xin cho con biết tìm hạnh phúc thật và tránh những hạnh phúc giả.
THỨ TƯ
LỜI CHÚA: Mt 15, 29-37
Khi ấy, Chúa Giêsu đến gần biển Galilêa, và Người lên ngồi trên núi; dân chúng lũ lượt đến cùng Người, đem theo kẻ câm, mù, què, liệt và nhiều người khác, và đặt họ dưới chân Người. Người đã chữa lành họ. Dân chúng kinh ngạc nhìn thấy kẻ câm nói được, người què bước đi, người đui lại thấy, và họ tôn vinh Thiên Chúa Israel.
Còn Chúa Giêsu kêu gọi các môn đệ mà phán: “Ta thương xót đoàn lũ này, vì đã ba ngày, họ ở lại với Ta, nhưng không có gì ăn. Ta không muốn cho họ về bụng đói, sợ họ té xỉu dọc đàng”. Các môn đệ thưa Người: “Chúng con lấy đâu đủ bánh trong hoang địa này mà cho ngần ấy dân chúng ăn no?” Chúa Giêsu nói với họ: “Các con có bao nhiêu chiếc bánh?” Họ thưa: “Có bảy chiếc, và ít con cá nhỏ”. Người truyền dân chúng ngồi xuống đất. Người cầm lấy bảy chiếc bánh và mấy con cá, tạ ơn, bẻ ra và trao cho các môn đệ, các môn đệ đem cho dân chúng. Tất cả đều ăn no, và mảnh vụn còn lại người ta thu lượm được bảy thúng đầy. ĐSố người đã ăn lên tới bốn ngàn, không kẻ đàn bà con nít. Sau khi giải tán dân chúng, Người bước lên thuyền và đến địa phận Magađan.
SUY NIỆM:
Niềm hy vọng cho nhân loại là được giải thoát khỏi sự dữ. Hiện thân cho những sự dữ đó được tiên tri Isaia loan báo và Đức Giêsu đã giải quyết. Đó là “kẻ câm, mù, què, liệt và nhiều người khác, và đặt họ dưới chân Người. Người đã chữa lành họ”.
Hình ảnh của ơn cứu độ phổ quát khi mọi người được lành sạch dưới bàn tay yêu thương của Thiên Chúa, thể hiện nơi Đức Giêsu.
Bàn tay yêu thương đó không chỉ dùng quyền năng để làm những việc lạ lùng, mà còn làm những việc hết sức gần gũi với đời sống của dân chúng. Ngài đã quan tâm đến cái ăn, cái mặc của con người thời đại. Chính Ngài đã tìm kiếm và phân phát cho dân chúng được ăn uống no nê.
Bàn tay yêu thương đó cần phải được nối dài bởi “bảy chiếc bánh, và ít con cá nhỏ” của các môn đệ; thực sự cũng chẳng phải của các ông, mà do các ông tìm từ giữa đám đông.
Yêu thương không thể gói ghém, cũng chẳng phải cất giấu, nhưng yêu thương là sự lan tỏa, sẻ chia để từ bàn tay này đến bàn tay khác… cứ thể cho đi, cho đi và lan tỏa mãi mãi.
CẦU NGUYỆN:
Lạy Chúa, Chúa đã cần các môn đệ để phân phát lương thực cho đám đông, thì chắc chắn Chúa cũng sẽ cần chúng con để quan tâm, chia sẻ với những người cùng khổ. Xin Chúa cho chúng con trở thành đôi tay nối dài của Chúa để không vỗ ngực xưng tên hay nắm lại cho riêng mình, nhưng biết chìa ra để đón và cho đi.
THỨ NĂM
LỜI CHÚA: Mt 7, 21. 24-27
Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng các môn đệ rằng: “Không phải tất cả những ai nói với Ta, ‘Lạy Chúa, lạy Chúa!’, là được vào nước trời, nhưng chỉ có người thực hiện ý Cha Ta ở trên trời, kẻ ấy mới được vào nước trời.
“Vậy ai nghe những lời Ta nói đây và đem ra thực hành, thì giống như người khôn ngoan, đã xây nhà mình trên đá; mưa có đổ xuống, nước có tràn vào, gió bão có thổi đến và lùa vào nhà đó, nhà vẫn không sập, vì nhà ấy được xây trên nền đá. Và hễ ai nghe những lời Ta nói đây mà không đem ra thực hành, thì giống như người ngu đần, xây nhà mình trên cát, khi mưa sa nước lũ, gió thổi và lùa vào nhà đó, nhà sẽ sập và sẽ trở nên đống hoang tàn”.
SUY NIỆM
Đừng thích nghe những lời ngọt ngào, nhưng hãy nhìn vào hành động. Con người hay bị lầm lẫn bởi những lời nói dối, nhất là những lời ngon ngọt. Ngược lại đôi khi những hành động tốt lại bị hiểu lầm.
Đối với Chúa thì chắc chắn không ai có thể lường gạt được Chúa. Vì thế cũng chẳng ai nói muốn dùng những lời ngon ngọt để qua mặt Chúa; nhưng ở đây Đức Giêsu muốn nói đến lầm tưởng của con người trong đời sống đức tin, vì có những người tưởng rằng đọc kinh cho nhiều, suy niệm với những ý tưởng cao siêu là được lên thiên đàng.
Không phải thế, đức tin chính là cuộc sống. Niềm tin vào Chúa sẽ định hình cho cách sống của các môn đệ Ngài. Vì tin vào Chúa nên họ nghe lời Ngài dạy để thờ phượng Chúa và sống yêu thương.
Có những người không biết đọc kinh, nhưng họ biết an ủi người khác; không biết suy niệm Tin mừng nhưng sẵn sàng có mặt khi anh chị em gặp khó khăn; không nhiều tiền nhưng dám cho người nghèo nửa phần gạo mình đang có… Niềm tin sẽ định hình cho cách sống của người môn đệ.
CẦU NGUYỆN:
Lạy Chúa, xin cho con biết xây nhà trên nền đá vững chắc là lời Chúa, vì lời Chúa là ngọn đèn soi bước chân con. Từ nền tảng lời Chúa xin cho con biết thực hành những gì Chúa dạy, là một cung cách sống yêu thương trọn vẹn, như Đức Giêsu Ngôi Lời Vĩnh Cửu.
THỨ SÁU – 08/12 : ĐỨC MẸ VÔ NHIỄM
LỜI CHÚA: Lc 1, 26-38
Khi ấy, thiên thần Gabriel được Chúa sai đến một thành xứ Galilêa, tên là Nagiarét, đến với một trinh nữ đã đính hôn với một người tên là Giuse, thuộc chi họ Đavít, trinh nữ ấy tên là Maria. Thiên thần vào nhà trinh nữ và chào rằng: “Kính chào trinh nữ đầy ơn phúc, Thiên Chúa ở cùng trinh nữ, trinh nữ có phúc hơn các người nữ”. Nghe lời đó, trinh nữ bối rối và tự hỏi lời chào đó có ý nghĩa gì. Thiên thần liền thưa: “Maria đừng sợ, vì đã được ơn nghĩa với Chúa. Này trinh nữ sẽ thụ thai, hạ sinh một Con trai và đặt tên là Giêsu. Người sẽ nên cao trọng và được gọi là Con Đấng Tối Cao. Thiên Chúa sẽ ban cho Người ngôi báu Đavít tổ phụ Người. Người sẽ cai trị đời đời trong nhà Giacóp và triều đại Người sẽ vô tận!”
Nhưng Maria liền thưa với Thiên Thần: “Việc đó xảy đến thế nào được, vì tôi không biết đến người nam?” Thiên thần thưa: “Chúa Thánh Thần sẽ đến với trinh nữ và uy quyền Đấng Tối Cao sẽ bao trùm trinh nữ. Vì thế Đấng trinh nữ sinh ra sẽ là Đấng Thánh và được gọi là Con Thiên Chúa. Và này, Isave chị họ trinh nữ cũng đã thụ thai con trai trong lúc tuổi già và nay đã mang thai được sáu tháng, người mà thiên hạ gọi là son sẻ; vì không có việc gì mà Chúa không làm được”. Maria liền thưa: “Này tôi là tôi tớ Chúa, tôi xin vâng như lời Thiên thần truyền”. Và Thiên Thần cáo biệt trinh nữ.
SUY NIỆM:
Mỗi khi đọc lại đọc đoạn Tin Mừng này, con vẫn thấy sự mới mẽ, phong phú của lời Chúa. Hôm nay con thấy được nơi Đức Maria mẫu gương của đời sống cầu nguyện.
Trong cầu nguyện Mẹ hết sức chân thành, đơn sơ. Khi không hiểu điều thiên thần loan báo, Mẹ mạnh dạn hỏi lại, trình bày hoàn cảnh của mình: “Việc ấy xảy đến thế nào, vì tôi không biết đến việc vợ chồng?” (Lc 1, 34).
Trong cầu nguyện Mẹ hết sức tin tưởng. Mặc dù không hiểu việc “thụ thai bởi phép Chúa Thánh Thần” là gì, nhưng khi biết đó là điều Chúa muốn thực hiện nơi cuộc đời Mẹ, thì Mẹ sẵn sàng đón nhận và nói tiếng “xin vâng”.
Trong cầu nguyện Mẹ hết sức phó thác. Không phải câu chuyện truyền tin chỉ diễn ra trong chốc lát. Khi nghe thiên thần loan báo điều lạ lùng, Mẹ suy nghĩ một chút là nói tiếng xin vâng ngay đâu, mà chắc chắn phải có một tiến trình. Mẹ suy nghĩ, xem xét những gì có thể xảy ra cho mình… Nhưng rồi Mẹ không thể tìm được câu trả lời cho mọi vấn đề. Không phải khi không có câu trả lời là làm thinh, là nín lặng, nhưng Mẹ biết phó thác là trông cậy vào lời hứa của Chúa nên Mẹ hoàn toàn vâng theo.
Sự đơn sơ, chân thành, tin tưởng, phó thác được gói gọn trong một tình mến. Vì yêu mến Chúa nên Mẹ sẵn sàng làm những điều đó.
CẦU NGUYỆN:
Lạy Mẹ Maria,
Với Mẹ con tin tưởng vào Chúa. Qua Mẹ con phó thác cho Chúa. Trong Mẹ con yêu mến Chúa.
Xin cho con biết bắt chước Mẹ để cùng với Mẹ dâng lên Chúa tất cả tâm tình của một đứa con.
Xin cho con biết học nơi Mẹ để sẵn sàng đón nhận thánh ý Chúa.
Xin cho con biết noi gương Mẹ để nói tiếng xin vâng, không phải một lần, mà là trọn cả đời con.
THỨ BẢY
LỜI CHÚA: Mt 9, 35 – 10, 1. 6-8
Khi ấy, Chúa Giêsu đi rảo khắp các thành phố làng mạc, dạy dỗ trong các hội đường, rao giảng Tin Mừng Nước Trời, và chữa lành mọi bệnh hoạn tật nguyền. Thấy đoàn lũ dân chúng, Người động lòng xót thương họ, vì họ tất tưởi bơ vơ như những con chiên không có người chăn, Người liền bảo môn đệ rằng: “Lúa chín đầy đồng, mà thợ gặt thì ít. Các con hãy xin chủ ruộng sai thợ đi gặt lúa”.
Và Người triệu tập mười hai môn đệ, ban cho họ quyền năng trên các thần ô uế, để họ xua đuổi chúng, và chữa lành mọi bệnh hoạn tật nguyền. Người bảo: “Các con hãy đi đến cùng chiên lạc của nhà Israel trước đã, và rao giảng rằng: Nước Trời đã đến gần. Hãy chữa lành người liệt, phục sinh kẻ chết, chữa lành người phung, và xua trừ ma quỷ. Các con đã lãnh nhận nhưng không, thì hãy cho nhưng không”.
SUY NIỆM:
Đứng trước sự thiếu thốn, đặc biệt là về tinh thần, nhất là niềm tin của dân chúng, Đức Giêsu đã muốn các môn đệ phải là những người cộng tác với Chúa.
Vì thế người môn đệ phải có tính cách trước nhất của Chúa Giêsu là “chạnh lòng thương”.Vì chạnh lòng thương Ngài mới đến thế gian này. Vì chạnh lòng thương Ngài mới sai các môn đệ ra đi và làm những việc Ngài chỉ định.
Thế giới hôm nay đang cần tình thương. Tình thương giữa vợ chồng, tình thương cha mẹ dành cho con cái, tình thương người lãnh đạo dành cho dân chúng, tình thương linh mục dành cho giáo dân, tình thương giữa người với người…
Bệnh tật không đáng sợ bằng vô cảm. Dịch bệnh rồi sẽ có thuốc chữa, nhưng vô cảm thì sẽ gây đau khổ triền miên.
Chính vì thế người môn đệ của Đức Giêsu hơn bao giờ hết phải lên đường để thực hiện lệnh truyền của Đức Giêsu: “Các con hãy đi… Hãy chữa lành!”
CẦU NGUYỆN:
Lạy Chúa, xin cho con đừng tìm kiếm an toàn, nhưng phải luôn chấp nhận sự bấp bênh để lên đường; chấp nhận mang thương tích vì Đức Giêsu để mang yêu thương vào lòng thế giới hôm nay.