Tuesday, November 5, 2024
spot_img

Sống Lời Chúa mỗi ngày | Tuần XXXI Thường niên | Năm B

SUY NIỆM LỜI CHÚA TUẦN XXXI THƯỜNG NIÊN B

CHÚA NHẬT

LỜI CHÚA: Mc 12, 28b-34

Khi ấy, có người trong nhóm luật sĩ tiến đến Chúa Giêsu và hỏi Người rằng: “Trong các giới răn điều nào trọng nhất?” Chúa Giêsu đáp:

“Giới răn trọng nhất chính là: Hỡi Israel, hãy nghe đây: Thiên Chúa, Chúa chúng ta, là Chúa duy nhất, và ngươi hãy yêu mến Thiên Chúa ngươi hết lòng, hết linh hồn, hết trí khôn và hết sức ngươi. Còn đây là giới răn thứ hai: Ngươi hãy yêu mến tha nhân như chính mình ngươi. Không có giới răn nào trọng hơn hai giới răn đó”.

Luật sĩ thưa Ngài: “Thưa Thầy, đúng lắm! Thầy dạy phải lẽ khi nói Thiên Chúa là Chúa duy nhất và ngoài Người chẳng có Chúa nào khác nữa. Mến Chúa hết lòng, hết trí khôn, hết sức mình, và yêu tha nhân như chính mình thì hơn mọi lễ vật toàn thiêu và mọi lễ vật hy sinh”.

Thấy người ấy tỏ ý kiến khôn ngoan, Chúa Giêsu bảo: “Ông không còn xa Nước Thiên Chúa bao nhiêu”. Và không ai dám hỏi Người thêm điều gì nữa.  

SUY NIỆM:

“Thiên Chúa là Tình Yêu”. Vì vậy những gì thuộc về Chúa cũng phải là Tình Yêu.

Tình yêu với Thiên Chúa là chủ tể muôn vật muôn loài, là Cha yêu thương để ta biết thờ phượng Ngài cho xứng đáng.

Tình yêu với tha nhân vì họ là anh chị em, là đồng loại của ta để ta biết sống chân thành với nhau và biết giúp đỡ nhau.

Người trong nhóm luật sĩ chỉ lo đến việc làm sao để giữ luật nên mới hỏi Chúa Giêsu: “Trong các giới răn điều nào trọng nhất?” Lề luật mà không có tình yêu thì đó là lề luật khủng khiếp nhất.

Những người con thực sự của Chúa thì lo làm sao để nên giống Chúa của mình khi họ biết YÊU trọn vẹn.

CẦU NGUYỆN:

Lạy Chúa, cuộc sống với quá nhiều những giá trị đôi lúc làm con phải mệt mỏi, thậm chí rất mệt mỏi; muốn tìm một giá trị nào đó chắc chắn, vững bền. Lời Chúa hôm nay soi sáng cho con biết phải làm gì để có được giá trị đó. Điều đó thật đơn giản hết sức khi con biết đặt chữ YÊU lại trong mọi lựa chọn của con. Việc thờ phượng của của con có xuất phát từ tình yêu không? Những giá trị con tôn thờ bấy lâu nay có thực sự yêu con không? Con có YÊU người khác thực lòng hay con muốn lợi dụng, chiếm đoạt họ? Con làm việc này, việc nọ có xuất phải bởi tình YÊU không?

THỨ HAI

LỜI CHÚA: Lc 14, 12-14

Khi ấy Ðức Giêsu nói với kẻ đã mời Người rằng: “Khi nào ông đãi khách ăn trưa hay ăn tối, thì đừng kêu bạn bè, anh em, hay bà con, hoặc láng giềng giàu có, kẻo họ cũng mời lại ông, và như thế ông được đáp lễ rồi. Trái lại, khi ông đãi tiệc, hãy mời những người nghèo khó, tàn tật, què quặt, đui mù. Họ không có gì đáp lễ, và như thế, ông mới thật có phúc: vì ông sẽ được đáp lễ trong ngày các kẻ lành sống lại”.

SUY NIỆM:

Nguyên tắc “có qua có lại” được nói đến trong nghiên cứu về tâm lý quan hệ như là một nhu cầu (và khuynh hướng) của con người muốn hồi đáp một khi nhận được điều gì đó. Mọi người cảm thấy đó là một nghĩa vụ cần phải làm. Đây là một nguyên tắc căn bản trong tâm lý về các mối quan hệ của con người.

Đức Giêsu hướng những ai tin theo Ngài đi ra ngoài nguyên tắc qua lại tự nhiên của con người để tìm sự “đáp lễ” cao hơn, “sẽ được đáp lễ trong ngày các kẻ lành sống lại”.

Muốn được đáp lễ như thế thì ta phải làm “mọi sự vì đức ái”, nghĩa là làm một cách vô tư, làm không dụng ý, làm không mong được đáp đền.

Đó là cung cách của Đức Giêsu khi Ngài đến thế gian này. Ngài làm tất cả để con người được cứu độ mà không nghĩ gì đến bản thân mình.

Quả thật, những gì ta có ở đời này cũng chẳng làm được gì khi ta chết. Ta chỉ được “đáp lễ” với những gì cho đi một cách nhưng không.

Cách tốt nhất là hãy quan tâm đến những người nghèo, quan tâm làm những việc mà không ai hoặc không gì có thể “đáp lễ” cho ta.

Một tấm lòng quảng đại bao la sẽ cho ta niềm vui đáp trả là tiếp tục được cho đi.

CẦU NGUYỆN:

Xin Chúa cho chúng con biết làm “mọi sự vì đức ái” để không tìm phần thưởng ở đời này, nhưng để được hạnh phúc ở đời sau.

THỨ BA

LỜI CHÚA: Lc 14, 15-24

Khi ấy, một người đồng bàn thưa cùng Chúa Giêsu rằng: “Phúc cho kẻ sẽ được ăn tiệc trong nước Thiên Chúa”. Người phán cùng kẻ ấy rằng: “Có một người kia dọn tiệc linh đình, và đã mời nhiều thực khách. Tới giờ dự tiệc, ông sai đầy tớ đi báo cho những kẻ được mời để họ đến, vì mọi sự đã dọn sẵn sàng rồi. Nhưng mọi người đồng thanh xin kiếu. Người thứ nhất nói với ông rằng: ‘Tôi mới tậu một thửa ruộng, tôi cần phải đi xem đất, nên xin ông cho tôi kiếu’. Người thứ hai nói: ‘Tôi mới mua năm đôi bò, và tôi phải đi thử chúng, nên xin ông cho tôi kiếu’. Người khác lại rằng: ‘Tôi mới cưới vợ, bởi đó tôi không thể đến được’.

“Người đầy tớ trở về thuật lại những điều đó cho chủ mình. Bấy giờ chủ nhà liền nổi giận, bảo người đầy tớ rằng: ‘Anh hãy cấp tốc đi ra các công trường và các ngõ hẻm thành phố mà dẫn về đây những người hành khất, tàn tật, đui mù và què quặt’. Người đầy tớ trở về trình rằng: ‘Thưa ông, lệnh ông ban đã được thi hành, thế mà hãy còn dư chỗ’. Ông chủ lại bảo người đầy tớ rằng: ‘Anh hãy ra ngoài đường ngoài ngõ và cố ép người ta vào cho đầy nhà tôi. Vì tôi bảo cho các người biết: không một ai trong những kẻ đã được mời, sẽ được nếm bữa tiệc của tôi’”.

SUY NIỆM:

Có ai thấy Nước Trời không? Thưa không. Nhưng có người đến từ Nước Trời nói cho tôi biết và tôi cảm thấy hấp dẫn về Nước Trời.

Người nói với tôi về Nước Trời là Chúa Giêsu. Sự hấp dẫn của Nước Trời là vì chỉ có Nước Trời là nơi dành cho người có quá khứ không đẹp. Chúa Giêsu nói rõ ràng: “Trên trời sẽ vui mừng vì một người tội lỗi hối cải hơn là vì chín mươi chín người công chính không cần hối cải.” Nơi tôi hướng đến là như vậy đó.

Con người với bản chất yếu đuối khó tránh khỏi những sai lỗi, thậm chí những tội lỗi, nhưng dù là người tốt đến mức nào cũng không thể xóa bỏ những vết nhơ của tôi. Chỉ có Thiên Chúa mới tiếp nhận tôi bằng một cái nhìn hoàn toàn trong sáng. Chỉ có Nước Trời mới tiếp nhận tôi mà cần lý lịch. Vì Chúa thương tôi.

Điều đặc biệt hơn nữa là không có nơi nào ở trần gian này lại tuyển chọn những người xấu xa, tội lỗi. Còn Nước Trời thì lại khác: “Các thiên thần của Thiên Chúa sẽ vui mừng vì một người tội lỗi hối cải”.

Đôi khi tôi sám hối chân thành, tôi thực sự muốn từ bỏ, muốn sửa đổi… nhưng người đời không đón nhận tôi. Họ không cho tôi cơ hội, không phải vì họ xấu nhưng vì họ không phải là Chúa. Chỉ có Chúa thương tôi và cho tôi cơ hội mà thôi.

CẦU NGUYỆN:

Lạy Chúa, con cám ơn Chúa vì Chúa đã mở rộng vòng tay đón nhận con. Con cám ơn Nước Trời là nơi “chứa chấp” con. Thực sự Nước Trời không phải dành cho kẻ xấu, nhưng là nơi dành cho người biết sám hối ăn năn. Xin cho con biết chân thành sám hối vì Chúa thương con, Chúa đợi con. Amen.

THỨ TƯ

LỜI CHÚA: Lc 14, 25-33

Khi ấy, có nhiều đám đông cùng đi với Chúa Giêsu, Người ngoảnh lại bảo họ rằng: “Nếu ai đến với Ta mà không bỏ cha mẹ, vợ con, anh chị em và cả mạng sống mình, thì không thể làm môn đệ Ta. Còn ai không vác thập giá mình mà theo Ta, thì không thể làm môn đệ Ta. Và có ai trong các ngươi muốn xây tháp mà trước tiên không ngồi tính toán phí tổn cần thiết, xem có đủ để hoàn tất không, kẻo đặt móng rồi mà không thể hoàn tất, thì mọi người xem thấy sẽ chế diễu người đó rằng: ‘Tên này khởi sự xây cất mà không hoàn thành nổi’…

SUY NIỆM:

Thực tế là “có rất đông người cùng đi đường với Đức Giêsu”, nhưng quan trọng là họ đi với mục đích gì? Có khi vì hiệu ứng đám đông, thấy người ta đi nên tôi cũng đi ; có khi đi vì “ăn bánh” của ông Giêsu ; có khi vì được chữa bệnh cách lạ lùng ; cũng có những người đi theo để dò xét xem ông Giêsu làm gì, nói gì? Nhưng cũng có những người đi theo vì đón nhận lời giảng dạy của Thầy Giêsu.

Trong một đám đông hỗn tạp như thế, Đức Giêsu nói lên đòi hỏi của việc làm môn đệ. “Ai không vác thập giá mình mà đi theo tôi, thì không thể làm môn đệ tôi được”.

Đi theo Đức Giêsu phải chấp nhận khổ cực, rủi ro, bấp bênh trong cuộc sống, và cả những nguy hiểm cho bản thân. Đức Giêsu cho thấy hạnh phúc Nước Trời phải được đánh đổi bằng một giá vô cùng lớn lao, giống như Ngài đã phải hy sinh cả mạng sống mình để mang đến ơn cứu độ cho nhân loại.

Ngày hôm nay vẫn còn nhiều người bước theo Đức Giêsu vì những lý do khác nhau không vì niềm tin tưởng tuyệt đối vào Ngài. Có người muốn tìm vật chất, có người muốn bảo đảm cuộc sống, có người muốn Thiên Chúa như một vị thần để họ xui khiến những gì họ muốn, có người muốn dò xét đạo Chúa…

Tất cả những lý do đó đều không xứng đáng làm môn đệ Đức Giêsu, mà chỉ có niềm tin và sự dấn thân cho đòi hỏi của Tin mừng. Chính sự dân thân đó là việc vác thập giá hằng ngày theo Chúa.

CẦU NGUYỆN :

Lạy Chúa, con đã bước theo Chúa vì con tin Chúa, yêu mến Chúa. Điều quan trọng là xin cho con biết vác thập giá hằng ngày chính là những hy sinh, những từ bỏ để sống cho giá trị của Nước Trời.

THỨ NĂM

LỜI CHÚA: Lc 15, 1-10

Tất cả những người thu thuế và những người tội lỗi thường đến gần Ðức Giêsu mà nghe Người. Còn những người thuộc phái Pharisêu và các kinh sư thì lẩm bẩm: “Ông này đón tiếp phường tội lỗi và ăn uống với chúng.” Ðức Giêsu mới kể cho họ dụ ngôn này: “Người nào trong các ông có một trăm con chiên mà bị mất một con, lại không để chín mươi chín con kia ngoài đồng hoang, để đi tìm cho kỳ được con chiên bị mất? Tìm được rồi, người ấy mừng rỡ vác lên vai. Về đến nhà, người ấy mời bạn bè, hàng xóm lại, và nói: “Xin chung vui với tôi, vì tôi đã tìm được con chiên của tôi, con chiên bị mất đó.” Vậy, tôi nói cho các ông hay: trên trời cũng thế, ai nấy sẽ vui mừng vì một người tội lỗi ăn năn sám hối, hơn là vì chín mươi chín người công chính không cần phải sám hối ăn năn. Hoặc người phụ nữ nào có mười đồng quan, mà chẳng may đánh mất một đồng, lại không thắp đèn, rồi quét nhà, moi móc tìm cho kỳ được? Tìm được rồi, bà ấy mời bạn bè, hàng xóm lại, và nói: “Xin chung vui với tôi, vì tôi đã tìm được đồng quan tôi đã đánh mất.” Cũng thế, tôi nói cho các ông hay: giữa triều thần Thiên Chúa, ai nấy sẽ vui mừng vì một người tội lỗi ăn năn sám hối.”

SUY NIỆM:

Thiên Chúa muốn cứu độ tất cả mọi người, nhưng chỉ những ai mở lòng ra thì mới đón nhận được ơn cứu độ.

Những người thu thuế, những người tội lỗi ý thức sự tệ hại của mình nên tìm đến với Đức Giêsu để mong được lắng nghe Chân Lý, được thay đổi cuộc đời, được hưởng ơn cứu độ.

Những người Pharisêu và các kinh sư cho rằng mình xứng đáng với ơn cứu độ mình tốt lành nên thể hiện sự thánh thiện bằng cách tách rời khỏi những gì là ô uế, là tội lỗi…

Chẳng biết ai tốt lành, chẳng biết ai thánh thiện vì chỉ một mình Thiên Chúa biết; nhưng ai cảm thông với tôi, gần gũi tôi, cho tôi một cơ hôi, cho tôi thấy đường về… thì tôi chỉ biết theo người đó vì tôi yêu mến họ.

Không phân biệt, đối xử bất cứ một ai.

CẦU NGUYỆN:

Lạy Chúa, dù con chẳng tốt lành, dù con còn nhiều điều sai lỗi nhưng Chúa vẫn yêu thương, vẫn ở bên con, con mừng lắm! Vì lẽ đó con cũng sẽ bắt chước Chúa để làm cho nhiều người biết “Thiên Chúa là tình yêu”.

THỨ SÁU

LỜI CHÚA: Lc 16, 1-8

Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng các môn đệ rằng: “Một người phú hộ kia có một người quản lý; và người này bị tố cáo đã phung phí của chủ. Ông chủ gọi người quản lý đến và bảo rằng: ‘Tôi nghe nói anh sao đó. Anh hãy tính sổ công việc quản lý của anh, vì từ nay anh không thể làm quản lý nữa’. Người quản lý thầm nghĩ rằng: ‘Tôi phải làm thế nào, vì chủ tôi cất chức quản lý của tôi? Cuốc đất thì không nổi, ăn mày thì hổ ngươi. Tôi biết phải liệu thế nào để khi mất chức quản lý thì sẽ có người đón tiếp tôi về nhà họ’.

“Vậy anh gọi từng con nợ của chủ đến và hỏi người thứ nhất rằng: ‘Anh mắc nợ chủ tôi bao nhiêu?’ Người ấy đáp: ‘Một trăm thùng dầu’. Anh bảo người ấy rằng: ‘Anh hãy lấy văn tự, ngồi xuống mau mà viết lại năm mươi’. Rồi anh hỏi người khác rằng: ‘Còn anh, anh mắc nợ bao nhiêu?’ Người ấy đáp: ‘Một trăm giạ lúa miến’. Anh bảo người ấy rằng: ‘Anh hãy lấy văn tự mà viết lại: tám mươi’.

“Và chủ khen người quản lý bất lương đó đã hành động cách khôn khéo: vì con cái đời này, khi đối xử với đồng loại, thì khôn khéo hơn con cái sự sáng”.

SUY NIỆM:

Chính Chúa Giêsu gọi người quản lý trong bài Tin Mừng hôm nay là bất lương. Bất lương vì “người này bị tố cáo đã phung phí của chủ”.

Nhưng tại sao Chúa Giêsu lại khen người quản lý bất lương đó? Thưa vì anh ta “hành động cách khôn khéo”. Khôn khéo là vì sau khi biết mình sẽ bị đuổi việc, anh đã dùng chính tài sản của ông chủ để đổi lấy thiện cảm của những con nợ của ông chủ.

Chúa Giêsu không dạy chúng ta bắt chước hành động của người quản lý, vì anh ta không tốt. Nhưng Chúa Giêsu dạy ta phải biết khôn ngoan, sử dụng những gì Chúa ban để lo cho cuộc sống mai hậu của mình.

Mọi sự tôi có đều bởi Chúa, nhưng nếu tôi chỉ biết để dành cho riêng mình, chỉ sử dụng cho những mục đích cá nhân thì tôi sẽ chẳng được lợi gì. Ngược lại khi tôi biết sử dụng những gì Chúa ban để hướng đến cuộc sống mai sau thì sẽ bảo đảm được sự sống đời đời.

Ví dụ Chúa ban cho tôi có điều kiện làm việc có tiền, thì tôi phải biết dùng số tiền đó để không chỉ lo cho mình, mà còn phải biết chia sẻ với những người kém may mắn hơn tôi. Chúa ban cho tôi có khả năng nào đó trổi vượt hơn người khác, tôi không được tự hào, mà phải biết tiếp giúp người khác trong khả năng của tôi…

Sâu xa của vấn đề khôn ngoan chính là dùng yêu thương mà đối xử với nhau.

CẦU NGUYỆN:

Lạy Chúa, Chúa đã trao phó cho con một cuộc đời, một sứ mạng, với tất cả những gì Chúa đã định liệu cho con: thời giờ, sức khỏe, cơ hội, khả năng… Xin cho con biết dùng để phục vụ tha nhân và Nước Chúa. Vì khi sử dụng những gì Chúa ban cách đúng đắn con mới là người quản lý khôn ngoan của Chúa. Và chỉ có tình yêu thương mới có thể giúp con trở thành người quản lý trung thành. Amen.

THỨ BẢY

LỜI CHÚA: Lc 16,9-15

“Phần Thầy, Thầy bảo cho anh em biết : hãy dùng Tiền Của bất chính mà tạo lấy bạn bè, phòng khi hết tiền hết bạc, họ sẽ đón rước anh em vào nơi ở vĩnh cửu. Ai trung tín trong việc rất nhỏ, thì cũng trung tín trong việc lớn ; ai bất lương trong việc rất nhỏ, thì cũng bất lương trong việc lớn. Vậy nếu anh em không trung tín trong việc sử dụng Tiền Của bất chính, thì ai sẽ tín nhiệm mà giao phó của cải chân thật cho anh em ? Và nếu anh em không trung tín trong việc sử dụng của cải của người khác, thì ai sẽ ban cho anh em của cải dành riêng cho anh em ?”

“Không gia nhân nào có thể làm tôi hai chủ, vì hoặc sẽ ghét chủ này mà yêu chủ kia, hoặc sẽ gắn bó với chủ này mà khinh dể chủ nọ. Anh em không thể vừa làm tôi Thiên Chúa, vừa làm tôi Tiền Của được.”

Người Pha-ri-sêu vốn ham hố tiền bạc, nên nghe các điều ấy, thì cười nhạo Đức Giê-su. Người bảo họ : “Các ông là những kẻ làm ra bộ công chính trước mặt người đời, nhưng Thiên Chúa thấu biết lòng các ông, bởi vì điều cao trọng đối với người đời lại là điều ghê tởm trước mặt Thiên Chúa.”

SUY NIỆM:

Trước hết Đức Giêsu nói về việc trung tín trong việc sử dụng Tiền Của của người khác. Đây là điều răn thứ Mười : chớ tham của người; và còn hơn thế là lòng tin của người khác đã trao gởi cho ta.

Những ai càng trung thực thì sẽ càng được người ta tin tưởng, trao gửi tiền bạc, của cải để nhờ ta làm việc gì đó. Vì thế nếu để lòng tham xen vào khiến ta ăn chận bằng bất cứ hình thức nào là ta đang xúc phạm đến niềm tin của người khác.

Hơn nữa, lời dạy trung tín của Đức Giêsu còn là đòi buộc để ta biết sử dụng cuộc đời mình theo đúng ý Chúa. Đừng để những giá trị hấp dẫn của ma quỷ khiến cuộc đời ta bị nghiêng về phe nó. Cuộc đời người Kitô hữu chỉ có ý nghĩa khi đi ngay đường thẳng lối.

Đôi khi trên đường đi đó ta sẽ bị sức hút của đồng tiền, sự hấp dẫn của quyền lực và sự lôi kéo của sắc dục khiến ta bất trung với chính cuộc đời của mình, cũng là bất trung với chính Chúa.

CẦU NGUYỆN:

Lạy Chúa, xin cho con tránh mọi thứ tham lam để sử dụng của cải vật chất theo đúng ý Chúa và những người tin tưởng mình. Xin cho con biết dùng chính cuộc đời mình để mang lại lợi ích như lòng Chúa mong muốn, nhất là lợi ích cho phần rỗi của con. Amen.

bài viết mới