SUY NIỆM LỜI CHÚA TUẦN XXIV THƯỜNG NIÊN NĂM B
CHÚA NHẬT:
LỜI CHÚA: Mc 8, 27-35
Khi ấy, Chúa Giêsu cùng các môn đệ đi về phía những làng nhỏ miền Cêsarê thuộc quyền Philipphê. Dọc đường, Người hỏi các ông rằng: “Người ta bảo Thầy là ai?” Các ông đáp lại rằng: “Thưa là Gioan tẩy giả. Một số bảo là Êlia, một số khác lại cho là một trong các vị tiên tri”. Bấy giờ Người hỏi: “Còn các con, các con bảo Thầy là ai?” Phêrô lên tiếng đáp: “Thầy là Ðấng Kitô”. Người liền nghiêm cấm các ông không được nói về Người với ai cả.
Và Người bắt đầu dạy các ông biết Con Người sẽ phải chịu đau khổ nhiều, sẽ bị các kỳ lão, các trưởng tế, các luật sĩ chối bỏ và giết đi, rồi sau ba ngày sẽ sống lại. Người công khai tuyên bố các điều đó. Bấy giờ Phêrô kéo Người lui ra mà can trách Người. Nhưng Người quay lại nhìn các môn đệ và quở trách Phêrô rằng: “Satan, hãy lui đi! vì ngươi không biết việc Thiên Chúa, mà chỉ biết việc loài người”.
Người tập họp dân chúng cùng các môn đệ lại, và phán: “Ai muốn theo Ta, hãy từ bỏ mình, vác thập giá mình mà theo Ta. Quả thật, ai muốn cứu mạng sống mình, thì sẽ mất. Còn ai chịu mất mạng sống mình vì Ta và vì Tin Mừng, thì sẽ cứu được mạng sống mình”.
SUY NIỆM:
Câu trả lời Chúa Giêsu là ai sẽ định hướng cho cuộc đời tôi như thế nào. Cũng như dân chúng thời Chúa Giêsu một số nhìn Ngài như Gioan Tầy giả để thán phục rồi tội nghiệp cho sứ mạng của Ngài; một số nhìn Ngài như một tiên tri để thở dài: lại thêm những lời giáo huấn…
Nhưng cũng có những con người dám từ bỏ mọi sự theo Ngài, vì họ nhìn nhận Ngài là Đấng Kitô, nghĩa là Đấng được Thiên Chúa Cha sai đến để cứu thế gian như lời đã hứa.
Đấng Kitô đó được chính Đức Giêsu công khai tuyên bố: “sẽ phải chịu đau khổ nhiều, sẽ bị các kỳ lão, các trưởng tế, các luật sĩ chối bỏ và giết đi, rồi sau ba ngày sẽ sống lại”.
Vì thế bước theo Đức Giêsu Kitô, người môn đệ phải chấp nhận đi trên con đường đau khổ. Sự đau khổ này không phải theo chủ thuyết đam mê đau khổ, nhưng là sự đau khổ để thanh luyện.
Quả thật, nếu tìm kiếm sự sung sướng thì con người sẽ mãi bị chôn vùi dưới vũng lầy tội lỗi và đam mê; nhưng chính đau khổ sẽ thanh luyện họ để họ biết làm chủ lấy mình, tẩy rửa mình để xứng đáng với hạnh phúc đời đời mà ông bà nguyên tổ đã đánh mất.
CẦU NGUYỆN:
Lạy Chúa, xin cho con đừng tìm kiếm một Đức Kitô vinh quang, nhưng biết vác thập giá hằng ngày theo Chúa để thanh luyện chính con người của con; khi được thanh luyện đủ đầy, con sẽ là vinh quang của Chúa.
THỨ HAI
LỜI CHÚA: Lc 7, 1-10
Khi ấy, lúc Chúa Giêsu đã nói với dân chúng xong, Người vào Capharnaum. Bấy giờ một viên sĩ quan có tên đầy tớ thân tín bị bệnh gần chết. Nghe nói về Chúa Giêsu, ông sai vài người kỳ lão Do-thái đi xin Người đến cứu chữa đầy tớ ông. Họ đến gần Chúa Giêsu và van xin Người rằng: “Ông ta đáng được Thầy ban cho ơn đó, vì thật ông yêu mến dân ta, và chính ông đã xây cất hội đường cho chúng ta”. Chúa Giêsu đi với họ, và khi Người còn cách nhà viên sĩ quan không bao xa, thì ông này sai mấy người bạn đến thưa Người rằng: “Lạy Thầy, không dám phiền Thầy hơn nữa, vì tôi không xứng đáng được Thầy vào nhà tôi, cũng như tôi nghĩ tôi không xứng đáng đi mời Thầy, nhưng xin Thầy phán một lời, thì đầy tớ tôi được lành mạnh. Vì tôi cũng chỉ là một sĩ quan cấp dưới, (tuy nhiên) tôi có những lính dưới quyền tôi, tôi bảo người này đi, thì nó đi; bảo người khác lại, thì nó lại; và bảo đầy tớ tôi làm cái này, thì nó làm”.
Nghe nói thế, Chúa Giêsu ngạc nhiên và quay lại nói với đám đông theo Người rằng: “Ta nói thật với các ngươi, cả trong dân Israel, Ta cũng chẳng thấy lòng tin mạnh mẽ như vậy”. Và những người được sai đi, khi về tới nhà, thấy tên đầy tớ lành mạnh.
SUY NIỆM:
Điểm đầu tiên Luca thuật lại là ông yêu quý người nô lệ của mình. Thời đó nô lệ không đáng để chủ quan tâm. Ai có tiền thì bỏ ra mua, giống như ngày hôm nay người ta mua một cái máy giặt về để thay mình giặt đồ, mua máy hút bụi về để thay mình quét nhà… Khi nào hư thì kêu thợ sửa, sửa không được thì bán phế liệu… Thân phận người nô lệ cũng giống vậy thôi! Nhưng ông đại đội trưởng này yêu quý người nô lệ của ông ta. Ông không xem anh ta là nô lệ, mà như người con trong gia đình, yêu thương, chăm sóc cho anh ta. Một tình yêu thương dành cho người xa lạ, thuộc hạng thấp kém không phải là chuyện dễ.
“Họ đến gặp Đức Giêsu và khẩn khoản nài xin Người rằng: “Thưa Ngài, ông ấy đáng được Ngài làm ơn cho” (Lc 7, 4). Điểm thứ hai là viên đại đội trưởng này được người khác yêu quý, đến mức họ cũng xin Chúa Giêsu giúp ông ta. Sống tốt đã là chuyện khó, sống để lòng tốt mình được lan tỏa lại là chuyện khó hơn.
Chắc chắn có nhiều việc ông đã làm cho dân, nhưng ở đây, những người uy tín trong dân đã nói lên một điểm: “Vả lại, chính ông đã xây cất hội đường cho chúng ta” (Lc7,5b). Điều này có ý nghĩa gì? Thưa ông đã tạo điều kiện, giúp chúng ta cầu nguyện, giúp chúng ta thờ phượng. Chính việc nâng đỡ đời sống đức tin của người khác trở thành việc chính yếu khiến Chúa Giêsu phải khen ngợi ông ta.
Điểm thứ bốn. Ông là một người khiêm tốn. Khiêm tốn ở chỗ nhìn nhận sự thật nơi bản thân mình và nơi Chúa Giêsu: “Tôi đây tuy dưới quyền kẻ khác, tôi cũng có lính tráng dưới quyền tôi. Tôi bảo người này đi là nó đi; bảo người kia đến là nó đến” (Lc7, 8). Còn về Chúa Giêsu, ông nhìn Chúa ở một vị thế cao cảm mà ông “chẳng đáng đến gặp Ngài” (Lc 7, 7a). Hơn nữa nhìn nhận Chúa Giêsu có quyền năng để “Ngài cứ nói một lời thì đầy tớ tôi sẽ được lành mạnh” (Lc 7, 7b).
Đứng trước một nhân cách như vậy, Chúa Giêsu đã phải thán phục: “Tôi nói cho các ông hay: ngay cả trong dân Israel tôi cũng chưa thấy người nào có lòng tin mạnh như thế” (Lc 7, 9).
Từ niềm tin đó dẫn chúng ta đến cuộc sống yêu thương mọi người xung quanh, nhất là những người thấp kém trong xã hội; và nhất là phải biết nâng đỡ đức tin cho người khác, tạo điệu kiện, giúp đỡ họ thờ phượng Chúa cho tốt.
CẦU NGUYỆN:
“Lạy Chúa, Chúa vẫn biết chúng con cần đến Chúa, tháng năm ưu tư miệt mài. Chúa vẫn biết chúng con cần đến Chúa, dẫn đưa đời vui sống bình an”.
THỨ BA
LỜI CHÚA: Lc 7, 11-17
Khi ấy, Chúa Giêsu đến một thành gọi là Naim. Các môn đệ và đám đông dân chúng cùng đi với Người. Khi Người đến gần cửa thành, thì gặp người ta đang khiêng đi chôn người con trai duy nhất của một bà goá kia và có đám đông dân thành đi đưa xác với mẹ nó. Trông thấy bà, Chúa động lòng thương và bảo bà rằng: “Ðừng khóc nữa”. Ðoạn tiến lại gần, Người chạm đến quan tài và những người khiêng đứng lại. Bấy giờ Người phán: “Hỡi thanh niên, Ta truyền cho ngươi hãy chỗi dậy”. Người chết liền ngồi lên và bắt đầu nói. Rồi Người trao lại cho mẹ nó.
Mọi người đều sợ hãi và ngợi khen Thiên Chúa rằng: “Một tiên tri cao cả đã xuất hiện giữa chúng ta, và Thiên Chúa đã thăm viếng dân Người”. Và việc này đã loan truyền danh tiếng Người trong toàn cõi Giuđêa và khắp vùng lân cận.
SUY NIỆM:
Đoạn Tin Mừng này kết thúc bằng lời tôn vinh của dân chúng: “Một vị ngôn sứ vĩ đại đã xuất hiện giữa chúng ta, và Thiên Chúa đã viếng thăm dân Người” (Lc 7, 16). Quả thật, Luca muốn mặc khải cho chúng ta thấy Chúa Giêsu là một vị ngôn sứ mới.
Chúa cho con trai bà góa thành Naim sống lại. Thành Naim này gần thành Shunem mà ngôn sứ Êlisê đã gặp, lưu lại và chữa lành cho đứa con trai của một bà góa sau khi nó đã chết (2V 4, 1-36)
“Chúa Giêsu đến gần cửa thành, thì kìa người ta khiêng một người chết đi chôn, người này là con trai duy nhất, và mẹ anh ta lại là một bà góa” (Lc 7, 12). Tất cả những chi tiết tiết này làm cho chúng ta nhớ đến câu chuyện ngôn sứ Êlia làm dấu lạ cho hũ bột không vơi, bình dầu không cạn tại nhà của bà góa thành Sarepta (1V17, 7-16).
Với phép lạ làm cho đứa con trài bà góa thành Naim chết sống lại, rõ ràng Chúa Giêsu là một vị ngôn sứ mới.
Vị ngôn sứ mới này được Luca diễn tả từ cái nhìn: “Trông thấy bà”, từ lời nói: “Bà đừng khóc nữa”, từ hành động: “Sờ vào quan tài” là “Đấng chạnh lòng thương”. Đó là sự thật về vị ngôn sứ mới. Đó là sự thật về Thiên Chúa.
Ngài thấy được hoàn cảnh của mỗi người. Ngài ra tay cứu giúp bằng hành động cụ thể. Qua việc cho người thanh niên sống lại, Ngài muốn hướng họ đến sự sống thật, sự sống vĩnh cửu.
Sự thật về một vị ngôn sứ vĩ đại đó cũng đi vào cuộc đời chúng ta, giúp chúng ta nhận biết Thiên Chúa luôn yêu thương chúng ta trong mọi hoàn cảnh. Không phải Thiên Chúa đứng bên ngoài cuộc đời chúng ta rồi người thấy xót xa cho những phận đời nghèo khổ, đớn đau, tội lỗi… mà cùng mang lấy tất cả những khổ đau, bệnh tật và tội lỗi chúng ta nữa. Tất cả những điều đó vẫn nặng trĩu trên đôi vai của Ngài: Ngài đang vác lấy cuộc đời chúng ta.
Từ sự thật đó làm cho chúng ta an tâm, vững vàng trong mọi hoàn cảnh vì có Chúa luôn nâng đỡ chúng ta. Chúng ta không sợ khi mình nghèo túng, vì Chúa cũng đã từng nghèo và Chúa hứa ban cho chúng ta gia tài vĩnh cửu trên nước Thiên Đàng. Hãy tìm kiếm gia tài đó!
CẦU NGUYỆN:
Lạy Chúa, xin cho con biết chạy đến với vị ngôn sứ mới là Đức Giêsu Kitô trong đời sống hằng ngày của con để được Ngài chữa lành; đồng thời cho con biết cảm thông, chia sẻ với những người cùng khổ.
THỨ TƯ
LỜI CHÚA: Lc 7, 31-35
Khi ấy, Chúa Giêsu phán rằng: “Ta sẽ phải nói những người của thế hệ này giống ai đây? Họ giống ai? Họ giống như những đứa trẻ ngồi ngoài đường phố gọi và nói với nhau rằng:
“Chúng tôi đã thổi sáo cho các anh, mà các anh không nhảy múa.
“Chúng tôi đã hát những điệu bi ai, mà các anh không khóc”.
Bởi vì khi Gioan Tẩy Giả đến, không ăn bánh, không uống rượu, thì các ngươi bảo: “Người bị quỷ ám”. Khi Con Người đến có ăn có uống, thì các ngươi lại nói: “Kìa con người mê ăn tham uống, bạn bè với quân thu thuế và phường tội lỗi”. Nhưng sự khôn ngoan đã được minh chính bởi tất cả con cái mình”.
SUY NIỆM:
Đoạn Tin Mừng này Chúa Giêsu muốn nói về sự cứng lòng của dân chúng. Ngài thật sự buồn về bản chất chai đá của con người. Ngài lấy hình ảnh những đứa con nít đang đùa giỡn ngoài sân. Đám này nói với đám kia: “Chơi trò đám cưới với tụi tao đi! Tụi tao thổi sao để tụi mày nhảy múa!” Nhưng đám kia nói: “Tụi tao đâu có vui đâu mà chơi trò đám cưới!” “Vậy chơi trò đám ma, tụi tao hát bài đưa đám, còn tụi mày đấm ngực khóc than!”, đám này nói với đám kia. Nhưng đám kia cũng không chịu, bảo rằng: “Hôm nay tụi tao có buồn đâu mà chơi trò đám ma”.
Sự mâu thuẫn của trẻ nhỏ. Dù người khác có đề nghị thế nào cũng không muốn, dù đưa ra cái gì cũng không chịu.
Từ đó nhìn đến thân phận ngôn sứ của Gioan và Chúa Giêsu. “Ông Gioan Tẩy Giả đến, không ăn bánh, không uống rượu, thì các ông bảo: ông ta bị quỷ ám” (Lc 7, 33). Nghĩa là Gioan Tẩy Giả sống một lối sống cô tịch, khắc khổ, xem thường việc ăn uống, xa tránh xã hội loài người… Thì người ta bảo một con người “khác người”, bị quỷ ám. Còn Chúa Giêsu đến, hòa mình vào với con người, chia sẻ mọi hoàn cảnh của con người… thì người ta bảo một con người ham vui, thích ăn nhậu, bạn bè với quân vô lại, không đứng đắn…
Như vậy rõ ràng không phải người ta chờ đợi điều gì, vì điều gì họ cũng khước từ, nhưng người ta cứng đầu cứng cổ, dù nói thế nào cũng không nghe.
Dĩ nhiên khi người ta không muốn nghe sự thật thì người ta sẽ tìm mọi lý do để nói. Họ cũng chẳng cần quan tâm đến những lời phản bác của mình sao cho đồng nhất. Họ có thể phê phán một người, nhưng sau đó lại tán đồng. Họ có thể chê bai một cách sống, nhưng sau đó lại khen…
Chúa Giêsu đã nói: “Đức Khôn Ngoan đã được tất cả con cái biện minh cho” (Lc7, 35). Nghĩa là dù người ta có chỉ trích, có xuyên tạc sự thật, có cố chấp không muốn đón nhận thì sự thật vẫn là sự thật. Sự thật đó được Đức Khôn Ngoan biện minh cho. Người ta có thể nói lối sống của Gioan là giống quỷ, nhưng không ai phủ nhận Gioan đã cảm hóa được nhiều người, trong đó có cả quan quân, chính quyền, những cô gái điếm… trở về nẻo chính đường ngay. Người ta có thể bĩu môi trước lối sống phóng khoáng của Chúa Giêsu, nhưng không ai phủ nhận việc gặp nơi Ngài một sức mạnh mà không ai diễn tả được, một sức mạnh Thần Linh.
CẦU NGUYỆN:
Lạy Chúa, xin cho con biết khiêm tốn nhìn nhận sự cứng cõi của mình, và xin Chúa Thánh Thần uốn nắn tâm hồn con, để con dễ nghe tiếng chúa trong tất cả mọi biến cố cuộc đời.
THỨ NĂM
LỜI CHÚA: Lc 7, 36-50
Khi ấy, có một người biệt phái kia mời Chúa Giêsu đến dùng bữa với mình; Người vào nhà người biệt phái và vào bàn ăn. Chợt có một người đàn bà tội lỗi trong thành, nghe biết Người đang dùng bữa trong nhà người biệt phái, liền mang đến một bình bạch ngọc đựng thuốc thơm. Bấy giờ bà đứng phía chân Người, khóc nức nở, nước mắt ướt đẫm chân Người, bà lấy tóc lau, rồi hôn chân và xức thuốc thơm. Thấy thế, người biệt phái đã mời Người, tự nghĩ rằng: “Nếu ông này là tiên tri thì phải biết người đàn bà đang động đến mình là ai, và thuộc hạng người nào chứ: là một đứa tội lỗi (mà)!” Nhưng Chúa Giêsu lên tiếng bảo ông rằng: “Hỡi Simon, Tôi có điều muốn nói với ông”. Simon thưa: “Xin Thầy cứ nói”.
“Một người chủ nợ có hai con nợ, một người nợ năm trăm đồng, người kia nợ năm mươi. Vì cả hai không có gì trả, nên chủ nợ tha cho cả hai. Vậy trong hai người đó, người nào sẽ yêu chủ nợ nhiều hơn?” Simon đáp: “Tôi nghĩ là kẻ đã được tha nhiều hơn”. Chúa Giêsu bảo ông: “Ông đã xét đoán đúng”.
Và quay lại phía người đàn bà, Người bảo Simon: “Ông thấy người đàn bà này chứ? Tôi đã vào nhà ông, ông đã không đổ nước rửa chân Tôi, còn bà này đã lấy nước mắt rửa chân Tôi, rồi lấy tóc mình mà lau. Ông đã không hôn chào Tôi, còn bà này từ lúc vào không ngớt hôn chân Tôi. Ông đã không xức dầu trên đầu Tôi, còn bà này đã lấy thuốc thơm xức chân Tôi. Vì vậy, Tôi bảo ông, tội bà rất nhiều mà đã được tha rồi, vì bà đã yêu mến nhiều. Kẻ được tha ít, thì yêu mến ít”.
Rồi Người bảo người đàn bà: “Tội con đã được tha rồi”. Những người đồng bàn liền nghĩ trong lòng rằng: “Ông này là ai mà lại tha tội được?” Và Người nói với người đàn bà: “Ðức tin con đã cứu con, con hãy về bình an”.
SUY NIỆM:
Chúa Giêsu kết luận hành động của người tội lỗi trong đoạn Tin mừng hôm nay: “Tội của chị rất nhiều, nhưng đã đã được tha, bằng cớ là chị đã yêu mến nhiều”. Sở dĩ chị làm như vậy là vì chị biết mình tội lỗi nhiều quá, nhưng cũng tin rằng Chúa yêu mình nhiều quá, nên chị sẵn sàng làm tất cả mọi sự, dù cho hành động đó chẳng có ý nghĩa gì trước mặt người đời, nhiều khi người ta còn cho là mình khùng điên nữa, nhưng Chúa Giêsu thì hiểu được nỗi lòng của chị.
Qua phụng vụ lời Chúa hôm nay, tôi ý thức lại thân phận của tôi bất xứng lắm trước tình yêu của Chúa. Nhờ vậy tôi sẽ nổ lực để đền đáp tình yêu bằng tất cả khả năng của tôi.
Đồng thời tôi cũng hạn chế và dần loại trừ cái nhìn xét đoán anh chị em tôi, vì bản thân tôi cũng là một con người tội lỗi. Đừng bực tực, khó chịu trước những việc lành thánh của người khác. Vì những ai càng yêu mến thì sẽ càng thể hiện nhiều điều làm trái mắt tôi.
CẦU NGUYỆN:
Lạy Chúa xin cho con biết cúi đầu thống hối tội lỗi của mình. Xin cho con biết ngẩng đầu để đón nhận tình yêu của Chúa. Và xin cho con biết thẳng thắn nhìn thái độ yêu thương của anh chị em con dành cho Chúa và cho chính bản thân con nữa.
THỨ SÁU
LỜI CHÚA: Lc 8, 1-3
Khi ấy, Chúa rảo qua các thành thị và xóm làng, giảng dạy và loan báo Tin Mừng nước Thiên Chúa. Có nhóm Mười Hai cùng đi với Người, cũng có cả mấy người phụ nữ đã được chữa khỏi tà thần và bệnh tật: là bà Maria cũng gọi là Mađalêna, người đã được trừ khỏi bảy quỷ ám, bà Gioanna vợ của Chusa, viên quản lý của Hêrôđê, bà Susanna và nhiều bà khác; những bà này đã lấy của cải mình mà giúp Người.
SUY NIỆM:
Luca cho chúng ta thấy Đức Kitô trong Tin Mừng của Ngài là một Đức Kitô luôn quan tâm đem đến ơn cứu độ cho người khác; một Đức Kitô không loại trừ một ai, kể cả những hạng người bị người ta khinh khi, và hạng người tội lỗi; một Đức Kitô đòi hỏi người môn đệ của Ngài phải triệt để từ bỏ tất cả mọi sự để đi theo Ngài.
Đứng trước sự thật về một Đức Kitô như vậy, Tin Mừng buộc chúng ta phải đáp ứng những đòi hỏi của Lời Chân Lý. Để từ đó ưu tiên trong cuộc sống của chúng ta cũng phải là ơn cứu độ của chính bản thân chúng ta và của những người xung quanh chúng ta. Đôi chân chúng ta không biết mệt mỏi để đi đến với Chúa, để đem Chúa đến cho người khác. Phải năng đến nhà thờ tham dự thánh lễ, đón nhận các bí tích, sinh hoạt hội đoàn…; phải năng thăm viếng anh chị em mình, nhất là những người đau yếu, nghèo khổ, bệnh tật…
Chúng ta cũng không được loại trừ một ai, kể cả những người bên lề xã hội, để chỉ quy tụ xung quanh mình những con người “được gọi là tốt đẹp”, những “thành phần ưu tú”. Nhóm của tôi là nhóm đạo đức, vì vậy những người tội lỗi không được dính dáng vào. Nhóm của tôi là nhóm bác ái, vì vậy những người ích kỷ, không biết cho đi không được tham gia. Nhóm của tôi là nhóm siêng năng, nhiệt thành, vì vậy những ai lười biếng, bê trễ sẽ bị loại trừ. Nhóm của tôi là nhóm có nhân bản, có lịch sự, vì vậy những ai thiếu nhân bản, ít lịch sự sẽ bị tôi lườm nguýt… Đức Kitô đã đón nhận tất cả để dùng tình yêu của Ngài cảm hóa họ. Còn tôi chọn lọc để loại trừ những gì không đúng ý tôi.
Chúng ta cũng phải biết hy sinh những gì mình có để cộng tác vào công việc truyền giáo của Giáo Hội, nhất là công việc bác ái từ thiện, để đem tình yêu thương đến cho những người bất hạnh trong xã hội.
CẦU NGUYỆN:
Lạy Chúa, xin cho con biết Chúa rất quảng đại, rất yêu thương, để thấy mình còn nhỏ bé, hẹp hòi. Thấy con nhỏ bé, hẹp hòi để biết vươn đến sự yêu thương, quảng đại như Chúa.
THỨ BẢY – 21/09: THÁNH MATTHÊU TÔNG ĐỒ VÀ TÁC GIẢ SÁCH TIN MỪNG
LỜI CHÚA: Mt 9, 9-13
Khi ấy, Chúa Giêsu đi ngang qua, thấy một người ngồi ở bàn thu thuế, tên là Matthêu. Người phán bảo ông: “Hãy theo Ta”. Ông ấy đứng dậy đi theo Người. Và xảy ra khi Người ngồi dùng bữa trong nhà, thì có nhiều người thu thuế và tội lỗi đến ngồi đồng bàn cùng Chúa Giêsu và các môn đệ của Người. Những người biệt phái thấy vậy, liền nói với các môn đệ Người rằng: “Tại sao Thầy các ông lại ăn uống với những người thu thuế và tội lỗi như vậy?” Nghe vậy, Chúa Giêsu bảo rằng: “Người lành mạnh không cần đến thầy thuốc, nhưng là người đau yếu! Các ông hãy đi học xem lời này có ý nghĩa gì: Ta muốn lòng nhân từ, chớ không phải hy lễ. Vì Ta không đến để kêu gọi người công chính, nhưng kêu gọi người tội lỗi”.
SUY NIỆM:
Một ơn gọi hết sức đặc biệt. Có lẽ nếu xét về lý lịch thì Matthêu là người bị loại từ vòng “giấu mặt”. Bởi lẽ những người thu thuế thời đó bị dân chúng ghét vì họ phục vụ cho đế quốc. Hơn thế nữa, họ là những người gian trá, bóc lột đồng bào mình. Họ ăn hối lộ của những người muốn trốn thuế… Vì họ tự do làm mọi cách, miễn là làm đóng cho đế quốc một số tiền mà họ đã đấu thầu. Người thu thuế ở đâu cũng bị người ta ghét, nhưng Do Thái giáo thì ghét cay, ghét đắng vì họ là một quốc gia cuồng tín. Họ xem Thiên Chúa là Vua, vì vậy nộp thuế cho vua trần gian là xúc phạm đến Thiên Chúa. Chính vì vậy mà người thu thuế là hạng tội lỗi công khai, là người bị loại trừ.
Ấy vậy mà Chúa vẫn chọn gọi ông. Không phải Chúa Giêsu muốn sử dụng tiền bạc của ông trong công việc truyền giáo. Cũng không phải vì tội nghiệp, thấy ai cũng loại trừ ông, nhưng bởi vì Chúa Giêsu chẳng những biết ông đang như thế nào, mà con biết ông sẽ trở nên như thế nào nữa.
Không biết Matthêu đã từng gặp Chúa Giêsu chưa? nhưng chắc chắn những lời đồn thổi về Ngài có lọt đến tai ông, vì ông là người tiếp xúc với nhiều hạng người. Có lẽ ông cũng áy náy về cuộc sống của mình, dường như ông khâm phục ông Giêsu với quyền năng và phong cách sống đáng để ông khâm phục: tới lui với người tội lỗi, gặp gỡ những người nghèo, chữa lành những người đau yếu… Và hình như ông cũng tự nhủ lòng nếu có một con đường khác, mình sẽ chọn một con đường sáng sủa hơn… Lương tâm ông đang tìm về Chân Lý. Chính lúc đó, Chúa Giêsu đứng trước mặt ông, và mời gọi ông bỏ con đường cũ, theo con đường mới: “Hãy theo Ta!” Đơn giản thế thôi. Vậy mà ông đã “Từ bỏ mọi sự mà theo Người”.
Matthêu đã mất tất cả khi theo Chúa: tiền bạc, sự nghiệp, công danh, quyền lực, gia đình người thân nữa… Nhưng đổi lại ông được sự dấn thân vào con đường Chân Lý, được bình an, và sự hứng khởi trong cuộc phiêu lưu mới. Trong cuộc phiêu lưu mới này, ông đã để ý rất kỹ những lời Chúa Giêsu nói, những việc Chúa Giêsu làm, nhất là ông bị đánh động về Lòng Thương Xót của Chúa Giêsu, nên ông đã ghi chép lại thành quyển Tin Mừng thứ nhất.
CẦU NGUYỆN:
Lạy Chúa, con sẽ nổ lực hết sức để viết nên quyển Tin Mừng mới bằng chính cuộc đời của mình khi con suy niệm, cảm nếm tình yêu Chúa dành cho riêng con; đồng thời xin giúp con cũng biết thông cảm với những điều sai lỗi, thậm chí là tội lỗi của anh chị em con, vì con cũng là một tội nhân được Chúa yêu thương, tha thứ.